Mới đây, một bà mẹ ở Trung Quốc đã gây sốt khi chia sẻ những dòng tâm sự về gia đình mình. Hai vợ chồng chị thuộc tầng lớp trí thức tinh hoa, sinh con ra và đặt mọi kỳ vọng lên đứa trẻ. Tuy nhiên, con của họ cuối cùng chỉ là một người bình thường. Dù vậy - "tôi tự hào về con mình" - bà mẹ nói.
Sau đây là tâm sự của bà mẹ này:
Chồng tôi là Tiến sĩ ngành Kỹ thuật, còn tôi là Thạc sĩ. Cả hai đều theo học tại các trường đại học danh giá thuộc dự án 985 (dự án các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc). Tôi mang thai con trai ở độ tuổi sinh nở tốt nhất là 27. Việc mang thai đã được lên kế hoạch, tôi bổ sung axit folic và các chất dinh dưỡng khác từ trước.
Khi mang thai được ba tháng, tôi xin phép đơn vị được nghỉ dài ngày, bố mẹ chồng đến nấu cơm ngày ba bữa, tôi chỉ có nhiệm vụ nằm phơi nắng, đi dạo và xem tivi, không đụng tay bất cứ việc gì. Gần 10 tháng mang thai, tôi không ăn cơm ngoài, sợ ảnh hưởng sức khỏe của đứa trẻ.
Quả nhiên, vất vả đã được đền đáp, con trai tôi kháu khỉnh, khỏe mạnh, đôi mắt to long lanh. Vợ chồng tôi thầm nghĩ, chắc đây là một cậu bé thông minh.
Nhưng kể từ khi con vào tiểu học, tất cả niềm kiêu hãnh của chúng tôi nhanh chóng cạn kiệt, thực tế như tát vào mặt. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là thành tích học tập của đứa trẻ không tốt.
Con học lẹt đẹt, mỗi khi đến trường họp hành, tôi đều lặng lẽ ngồi một góc và cố tình chọn một số bộ quần áo tối màu, sợ thu hút sự chú ý của phụ huynh và thầy cô.
Để con bắt kịp thành tích học tập, tôi cũng đăng ký cho cháu học nhiều lớp phụ đạo, thậm chí thuê gia sư kèm riêng. Không chỉ vậy, con trai đi học vào ban ngày, tối tôi cho con xem nhiều sách và video hướng dẫn ở nhà, cùng con làm bài tập. Tôi cẩn thận phân tích từng văn bản và giải các câu hỏi trong kỳ thi Olympic.
Dù vậy, điểm số của con trai tôi vẫn không quá tốt. Vì áp lực của việc học hành, thức khuya nhiều, không có thời gian cho các hoạt động ngoài trời, khả năng miễn dịch của con bị suy giảm. Cháu thường xuyên bị cảm lạnh và ốm vặt, phải đeo kính cận thị vào năm lớp bốn.
Cuối cùng, tôi phải chấp nhận thực tế rằng con tôi thực sự có năng lực "tầm thường", trí thông minh cũng thuộc top dưới.
Bù lại, con tôi rất ngoan ngoãn, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ học tập mà tôi sắp xếp một cách nghiêm túc.
Mùa hè năm đó, tôi đăng ký cho cháu học các lớp phụ đạo Toán và tiếng Anh, con trai tôi chủ động nói: "Mẹ đăng ký cho con học lớp tiếng Trung, nếu không con sợ sau kỳ nghỉ hè sẽ bị tụt lại phía sau…". Tôi cảm thấy buồn bã, tự nhủ: Con trai tôi chăm chỉ và ngoan ngoãn, nhưng thành tích học vẫn không tốt. Đó có phải là lỗi của con không?
Tôi đã đồng hành cùng việc học với con trai được bốn năm, cuối cùng phải thừa nhận rằng một số người thực sự phù hợp với việc học, và một số thì không. Điều này giống như nhiều người có thể vẽ mà không cần giáo viên dạy, hay làm thơ từ khi còn nhỏ... vậy.
Tôi và chồng nhận ra, "gen" Tiến sĩ và Thạc sĩ của chúng tôi thực sự đã sinh ra một "học sinh kém", ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Gạt bỏ đi sự lo lắng và so sánh, tôi bắt đầu nhìn lại con trai mình, và tôi cũng bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ về ý nghĩa của việc học. Trên thực tế, việc để con cái chăm chỉ học tập có ý nghĩa gì?
Chẳng phải là để cho con sau này có năng lực tự nuôi sống mình, nhận thức được giá trị sống của mình, đóng góp giá trị cho xã hội hay sao. Con trai của tôi chăm chỉ, hiểu biết và tốt bụng, và sau này sẽ làm tốt một công việc bình thường, vậy tại sao phải lo lắng về việc không có gì để tự nuôi sống mình?
Con tôi tuy học Toán không giỏi nhưng cháu rất thích học nấu ăn và đã đọc hết sách dạy nấu ăn mà tôi mua. Cháu mới 10 tuổi mà đã nấu được vài bữa cơm tươm tất.
Con tôi tuy tiếng Anh không giỏi, hay quên từ, viết sai chính tả nhưng cháu có trái tim nhân hậu. Khi vừa bước vào cửa tòa nhà thấy có người đi sau, cháu luôn đưa đôi tay nhỏ bé giữ cửa, chờ đợi họ vào trong mới thả tay.
Mặc dù tiếng Trung của con tôi kém và bài viết nhàm chán nhưng cháu rất hiếu thảo với cha mẹ và hiểu được sự vất vả của đấng sinh thành.
Đêm đó, tôi bị thoái hóa đốt sống cổ, đau đầu dữ dội, con trai nói: "Mẹ đi nghỉ đi. Mẹ đừng học cùng con, con tự làm bài là được". Tôi thiếp đi một lúc lâu, khi con làm bài xong, lặng lẽ đến bên và đắp chăn cho tôi.
Tôi đã tham gia nhiều nhóm phụ huynh, và hầu hết họ đều trò chuyện và rất lo lắng về thành tích con cái, sợ con bị thụt lùi. Khi có một đứa trẻ đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi, họ sẽ đồng loạt thả biểu tượng "wow" và liên tục bình luận "đúng là con nhà người ta, nhìn con mình mà buồn bã".
Lâu nay tôi cũng nghĩ như vậy, so sánh và thất vọng. Nhưng bây giờ, tôi không như thế nữa.
Đầu học kỳ này, lớp bầu cán bộ, cô giáo chủ nhiệm nói với tôi: "Mẹ về nhà khen con đi, hôm nay con đã dũng cảm đứng trên bục tranh cử vào Ban thể dục thể thao. Cả 38 em trong lớp đều lớp bầu cho con, những em thua cuộc khác đều là 'cao thủ học thuật' hàng đầu".
Giáo viên chủ nhiệm cũng cho biết: "Tôi đã hỏi cả lớp tại sao cậu bé được chọn. Các học sinh nói rất nhiều về con trai chị. Một số nói rằng vì con có năng lực, nhiều bạn thì nhận xét vì con vui vẻ và sôi nổi. Con chị cũng rất chân thành, luôn là người đầu tiên đứng lên và giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn".
Nghe cô nói, tôi chợt xúc động và tự hào về đứa con "không học giỏi" của mình.
Vâng, con không giỏi chút nào, và hầu như lần nào cũng khó khăn khi làm bài kiểm tra. Tuy nhiên, con bằng lòng là chính mình, yêu bản thân và người khác, tôn trọng bản thân và người khác, đối xử với những người xung quanh bằng tấm lòng bao dung và vui vẻ, đây chẳng phải là tài sản quý giá không thua kém thành tích học tập sao?
Ai cũng khao khát thành công, giàu sang và nổi tiếng, nhưng đáng tiếc là gần 90% con người vẫn rơi vào cảnh bình thường. Từ khi con đi học, chúng ta luôn quen dùng một tiêu chuẩn duy nhất là học lực, để đo lường sự tốt hay xấu của một đứa trẻ.
Điều này không chính xác.
Chúng ta không nên coi thường những điều bình thường, trái lại, nên hoan nghênh. Nếu bạn có thể bằng lòng với cuộc sống bình thường, làm công việc mình yêu thích một cách lành mạnh và vui vẻ, không vi phạm lương tâm và nguyên tắc sống, vững vàng từng bước trong cuộc đời, và già đi trong bình yên.
Tôi nghĩ rằng đây đã là một cuộc sống thành công.
Hôm đó tan học, tôi đang đứng ở cổng trường thì thấy con đeo cặp sách chạy về phía tôi, trên tay nó tươi cười cầm một mẩu bánh quy, nó nói là do nhà trường phát lúc chiều. Trưa, con thấy ngon nên để lại một miếng cho mẹ.
Tôi chợt xúc động và thầm nghĩ, con trai mình lớn lên sẽ tự lực cánh sinh, dù làm bất cứ ngành nghề gì.
Kết thúc một ngày làm việc, con sẽ trở về ngôi nhà ấm áp của mình, là người chồng ân cần, người cha đảm đang, khi bố mẹ ốm đau, con sẵn sàng nhẫn nại chăm sóc... Tôi nghĩ đây thực sự là tương lai mà các bậc cha mẹ muốn con mình có được nhất.